Thứ Sáu, 26 tháng 7, 2013

"Nhất nghệ tinh, nhất thân vinh"

Vẫn là chuyện thi đại học nói đi, nói lại, ông bố muốn con thi vào Đại học Dược để theo nghề mình, nhưng học lực của cậu con cũng không được tốt lắm, thành ra kết quả làm bài đợt thi vừa qua có vẻ chưa ổn. Ông Quang đang cổ vũ con sang năm thi lại, cùng lắm là thi vào trung cấp y dược, rồi sau này theo học đại học. Tuy nhiên, như ông Vinh nghe được thì cậu con trai lại tự tiện đăng ký vào học ngành cơ khí ở một trường dạy nghề với mong muốn sớm tự lập và theo đuổi niềm say mê của mình. Là láng giềng với nhau đã lâu, ông Vinh biết Tân - cậu con của ông Quang, có năng khiếu và thích tìm hiểu các loại máy móc kỹ thuật. Sang nhà ông chơi, cậu có thể ngồi hàng giờ đọc các tài liệu hoặc xem những bản vẽ các loại máy mà ông mang ở cơ quan về. Xe máy mấy nhà cùng tầng có hư gì, chỉ ngồi mày mò giây khắc là cậu sửa được ngay. Ông Vinh cũng đã vài lần góp ý với ông bạn già định hướng cho Tân theo học ngành kỹ thuật, song chẳng ăn nhằm gì.

Giống như mọi lần, sau cuộc bàn cãi giữa hai bố con, ông Quang lại chán nản sang uống nước, tâm can với bạn:

- Tôi cũng mong nó theo nghề của mình cho thanh nhàn, sạch sẽ, rồi sau này giao lại cho nó mấy cái cửa hàng thuốc. Vậy mà nó cứ ương bướng, không muốn làm thầy mà chỉ muốn làm thợ thôi ông ạ!

- Theo tôi, ông cần xem lại - Lần này thì ông Vinh nói thẳng với bạn - Nếu cứ lăm lăm áp đặt cách nghĩ của mình cho con cái sẽ không mang lại kết quả gì đâu. Cháu Tân lớn rồi, mình chỉ nên giúp đỡ và tạo điều kiện cho nó lựa chọn được nghề ăn nhập năng lực và gu của nó ông ạ. Mà tôi thấy làm thợ thì cũng có vấn đề gì đâu nhỉ! Ở công ty tôi hiện, thợ lắp máy giỏi quý lắm, việc không hết cơ mà được trọng vọng chẳng kém gì mấy anh kỹ sư.

Đặt vào tay ông bạn già tách trà nóng, ông Vinh thủng thẳng:

- Các cụ nhà ta xưa đã nói rồi ông ạ, nhất nghệ tinh, nhất thân vinh. Làm nghề gì mà giỏi, có tâm với nghề thì ở đâu cũng đều được xã hội và mọi người trân trọng, tôn vinh cả. Tôi nghĩ thà làm một anh thợ giỏi còn hơn là một ông thầy dở ông ạ!

Dừng lời một lát như để ông bạn suy nghĩ, ông Vinh nói thêm:

- Cháu Tân có lý của nó, tuổi trẻ mong muốn tự lập sớm cũng tốt chứ sao! Với lại cuộc sống hiện giờ đòi hỏi không ngừng học tập, trau dồi tri thức, ngừng lại là tụt hậu ngay. Có một nghề vững vàng, đúng sở trường của mình, nhất là trong lĩnh vực kỹ thuật sẽ là nền móng thực tế để cháu nó tiếp học lên cao hơn sau này cũng chưa muộn!

Nghe chừng đã xuôi xuôi, ông Quang lẳng lặng ngồi uống trà, mãi sau ông mới lên tiếng trước khi ra về:

- Tôi hiểu rồi! Nghề gì cũng thế, cái quan trọng là phải giỏi và mê say. Đúng là cứ chùng chình mãi thế này thì không ổn cho con mình thật ông ạ!

NGUYỄN DUY